Hương Vị Thiền Trong Bài Hát Của Trịnh Công Sơn:
Em Hãy Ngủ Đi
Trịnh viết khá nhiều bài hát trong tựa đề có chữ “Ru”. Có những bài rõ ràng là ru cho chính mình như Ru Đời Đã Mất, Ru Ta Ngậm Ngùi …nhưng bên cạnh đó nào là Tôi Ru Em Ngủ, Em Hãy Ngủ Đi …. Điều này gây tò mò cho người nghe, phóng viên thắc mắc hỏi và được Ông trả lời:
PV: Anh đã có rất nhiều những bài hát ru: Tôi ru em ngủ, Ru em từng ngón xuân nồng, Ru em, Em hãy ngủ đi… Trong thực tế, có phải anh đã từng ru rất nhiều phụ nữ ngủ…?
TCS: Ru như thế không phải là ru em mà thực chất là tôi tự ru tôi, tự ru để thanh lọc tâm hồn không vương một chút oán hờn nào….
“Thanh lọc tâm” để làm cho tâm mình sạch hơn, trong hơn, để thoát khỏi sự che lấp của Năm Triền Cái, để không bị dính mắc vào vọng tưởng loạn tâm.
Ở đây, xin chọn ba ca khúc nổi tiếng của nhạc sỹ Trịnh Công Sơn: Em Hãy Ngủ Đi, Ru Ta Ngậm Ngùi và Ru Tình để đi sâu vào từ ngữ và ý nghĩa sâu của hương vị thiền mà Ông muốn gởi gấm một cách khéo léo trong những “tình khúc” của mình.
EM HÃY NGỦ ĐI
1.
Trước khi đi vào bài, thiết nghĩ cũng nên bàn thêm đôi chút về “Tôi”, “Em” và “Ngủ”.
Giả sử chúng ta nói “Tôi không hiểu được mình”, thì rõ ràng có hai cái tôi trong mỗi chúng ta: “Cái tôi” và “Cái mình”. Có thể có nhiều cách nói về hai thực thể này : “Tôi thật” (true self) và “Tôi giả” (false self), “Chân tâm”(real mind) và “Vọng tâm” (false mind).v.v… Và Trịnh đã thể hiện điều này khi viết ““Tôi đã dùng đủ mọi phương cách để tìm một chữ “mình” đã bị thất lạc, đã biến hình đổi dạng, trong muôn hình vạn trạng của cuộc đời. Có những ngày tháng tôi đã bỏ mình vào một cõi tịch lặng vô ngôn để thử nhìn lại rõ mình hơn.”
Hình ảnh của “tôi thật” giống như bầu trời trong không mây, mặt hồ không sóng. Bầu trời, hồ nước trong ấy là sự thuần khiết và chói sáng của tâm “vô nhiễm”, vô ưu”, và sâu nhất, nguyên vẹn nhất là “vô ngã”. Đó là“chân lý tuyệt đối” của đạo, rỗng không và vắng lặng.
Trong Đóa Hoa Vô Thường chúng ta cũng đã gặp cái “tôi thật” này qua hình ảnh của “Em”, một người con gái đẹp có “một bờ môi thơm”, “một hồn giấy mới” hay một “thuyền quyên” với “tấm lòng son” như trong Vườn Xưa .v.v.
Đừng phai nhé một tấm lòng son,
Thuyền nào đã chở mất thuyền quyên
Những ai khát khao “hồi đầu thị ngạn” (quay đầu là bờ) đều rất quen thuộc với câu hỏi “Tôi là ai?” trên con đường về lại với “bản lai diện mục”, cội nguồn tâm của chính mình, mà Trịnh gọi là “một cõi đi về” của Ông.
Tôi là ai mà còn khi giấu lệ?
Tôi là ai mà còn trần gian thế?
(Tôi ơi đừng tuyệt vọng)
Không phải chỉ cái “Tôi thật” hay “Chân tâm” là “em”, “Tôi giả” hay“Vọng tâm” đôi khi cũng được Trịnh gọi là “em” trong những bài hát của mình. Khi “em” là một bóng hồng thì bài hát đương nhiên là một “tình khúc” viết cho một người con gái nào đó đã làm rung động trái tim Ông.
Nhưng nếu “em” là những suy tưởng như Ông đã từng “tiết lộ” về thói quen như “nằm yên và theo dõi những suy tưởng của mình” thì những bài thuộc dạng này phải được gọi là những “khúc tự sự” hay “lời độc thoại” Trịnh ru cho “em” của chính mình. Bằng cách này, Ông có cách riêng để “che chắn” khi muốn bày tỏ nỗi niềm riêng một cách kín đáo. Em Hãy Ngủ Đi là một trong nhiều bài hát như thế.
Khi cảm nhận hơi thở đi ra đi vào trong thân, chuyển động một cách đều đều, êm ả như nhịp võng đong đưa mang tâm về yên tĩnh. Phải chăng sự quan sát thân nằm yên và lắng nghe suy tưởng của mình được Trịnh gọi là khúc hát ru? Trong thiền tập, phương pháp này còn được gọi là lấy “tâm bất biến” nhìn “tâm vạn biến” hay lấy “tĩnh tâm” nhìn “động tâm”, lấy “chánh niệm” nhìn “thân, thọ, tâm, pháp” v.v… Tôi Ru Em Ngủ là một ca khúc nói đến rất nhẹ nhàng chiều kích này.
Nghe nhạc Trịnh, chúng ta không lạ gì với “ngủ”.
Xin ngủ trong vòng nôi,
Xin ngủ dưới vòm cây
(Ru ta ngậm ngùi)
Tôi ru em ngủ Hạ cũng vừa sang
Em hôn lên tay mình để chua xót tình trần
(Tôi ru em ngủ)
Ţhôi ngủ đi em, mưɑ ru em ngủ
Tɑу em kết nụ, nuôi trọn một đời
(Ru mãi ngàn năm)
“Ngủ” ở đây là tần số chậm nhất của sóng Delta trong thiền sâu, không vọng tưởng và cũng là trạng thái của giấc ngủ sâu, không mộng mị. Chỉ khác nhau là có Cái Biết ở trong trạng thái thiền và không có Cái Biết trong trạng thái ngủ sâu.
2.
Rừng đã cháy và rừng đã héo
Em hãy ngủ đi
Rừng đã khô và rừng đã tàn
Em hãy ngủ đi
“Rừng một bên và em một bên” hay “Giấc ngủ giữa rừng” là tên của bức tranh có thể đặt cho đoạn mở đầu của Em Hãy Ngủ Đi. Một bức tranh có sự tương phản giữa hai màu sắc tĩnh động. Một bên là sự khép lại của rừng rậm hoang vu, một bên là sự mở ra của giấc ngủ yên bình.
Hãy nhìn lại rừng chưa cháy, chưa khô lúc Em chưa về ngủ, vẫn còn lạc lõng giữa rừng, sầu muộn, lạnh buốt với mưa bay trên lối về chìm khuất.
Rừng thu lá úa em vẫn chưa về
Rừng đông cuốn gió em đứng bơ vơ
Hay
Rừng thu thay lá mưa bay buồn rầu
Rừng đông buốt giá mưa bay dạt dào.
(Rừng xưa đã khép)
Giấc mơ đi ra khỏi rừng để quay về, quay lưng với rừng đời của “nhân loại đớn đau” là khát vọng suốt một đời của Trịnh, âm ỉ trong Ông về một lẽ sống “đầy cuộc vui” thay vì chỉ thấy “từng ngày hiu quạnh”.
Mùa xuân đã đến em hãy quay về
Rừng xưa đã khép em hãy ra đi
Cũng giống như trong Ru Ta Ngậm Ngùi, hình ảnh của rừng là biểu tượng cho thế gian. Thế gian như khu rừng. Có những con đường khổ vòng quanh, luẩn quẩn trong rừng, khiến ta mỏi mệt. Cũng có con đường vui thoát khỏi rừng, dẫn ta về lại với an lạc, ung dung.
Rậm rạp rừng là những rối rắm, rắc rối của con người ở chốn nhân gian. Người ta thường nói “Khi cánh cửa này đóng lại, cánh cửa khác sẽ mở ra”, khi cửa rừng náo động đóng chặt lại, cửa bình yên tĩnh lặng sẽ mở rộng ra.
Rừng có thể ở bên ngoài và rừng có thể ở bên trong. Hãy thử hình dung khu rừng cuộc đời kia với những cây rừng nhánh khô cành héo, lá úa mù lòa, mỗi ngày mỗi sum suê, chằng chịt. Đời người và người đời bị trói chặt trong rừng, khổ lụy chập chùng là chuyện đương nhiên. Nhân gian từ ngàn xưa đã lạnh và chắc chắn sẽ lạnh hơn đến ngàn sau như chúng ta chứng kiến những gì đang xảy ra trên hành tinh này, mỗi ngày một nóng lên.
Trên đời người trổ nhánh hoang vu
Trên ngày đi mọc cành lá mù
Những tim đời đập lời hoang phế
(Cỏ xót xa đưa)
“Nhắm mắt lại để nhìn thấy rõ hơn”, “ngủ” để thoát ra khỏi mộng “mù”, ngõ cụt “hoang vu” với “lời hoang phế”. Nếu nói theo cách nhìn Tứ diệu đế, bốn sự thật của nhà Phật, thì “rừng” chính là bóng tối vô minh đau khổ của “Khổ đế” như Trịnh đã nói rõ ở đoạn sau.
Đời mãi đêm và ngày mãi buồn
Cường điệu một chút thì “em hãy ngủ đi” là ánh sáng của “Đạo đế” và “Diệt đế”. “Ngủ mà thức”! Trái lại với thức khi còn trong rừng là “thức nhưng mê”.
3.
Ngủ đi em đôi môi lửa cháy
Ngủ đi em mi cong cỏ mượt
Ngủ đi em tay xanh ngà ngọc
Ngủ đi em tóc gió thôi bay
Cùng nhìn thêm một chút về chân dung người yêu “đến từ ngàn xưa” của Trịnh? Người yêu thánh thiện như thiên thần này ai cũng có, nhưng rất hiếm người biết được để yêu “đôi môi” có “miệng ngọt hạt từ tâm”(Ru tình) ấy.Trịnh là một trong những người quý hiếm nhận ra bên đời mình có khuôn mặt của người tình chung thủy ngàn năm này để Ông hát mãi những lời ca ru sống mãi với thời gian.
Môi em là đốm lửa, Cuộc đời đâu biết thế.
(Ru tình)
“Ngủ đi em đôi môi lửa cháy”? Lửa ở đây không còn nghĩa nóng bỏng của “rừng đã cháy” như ở đoạn một, mà là ánh sáng của một ngọn đuốc hồng, xóa tan bóng tối trên bước chân đi. Đôi môi luôn cháy rực như “đốm lửa hồng ngoài phố mùa Đông”, “đôi môi ngon” ngọt ngào “giữa trần gian” luôn có mặt để ủi an, để nương nhờ mỗi khi than thở (Ru đời đi nhé).
Ngọn lửa ấy cho ta điều gì? Vâng, cho rất nhiều. “Em đã cho tôi, cho tôi bầu trời, em đã cho tôi yêu thêm loài người” (Em đã cho tôi bầu trời) là điều tuyệt vời mà “đôi môi lửa cháy” này đã cho.
Đôi môi có lửa cháy nghe rất mạnh mẽ, dữ dội, chắc là muốn nói đến một trái tim, một tâm hồn sẵn sàng thiêu đốt những muộn phiền làm u ám cuộc sống của chúng ta. Cũng có thể là sự ấm áp của lòng từ bi có khả năng hóa giải ganh ghét, hận thù. “Tâm như đất, tâm như nước, tâm như gió, tâm như hư không” mà đôi khi Trịnh nói đến đều có gốc gác từ kinh Phật. “Tâm như gió” nghe giống như “Sống trong đời sống cần có một tấm lòng Để gió cuốn đi”.
Khi rong chơi trong “khu rừng” của đời sống, “bờ môi thơm” thuần khiết này luôn canh cánh bên Ông .
Em là phấn thơm cho rừng chút hương
(Cho đời chút ơn)
Đôi khi những rung cảm yêu thương với cung bậc của kiếp người làm “mệt lả cơn đau”, “lận đận héo khô” (Ru em) nhưng Ông lúc nào cũng tự nhắc mình nhớ chuyện “Làm hồng chút môi cho em nhờ”, đừng để hương thơm của “môi thiên đường” (Cho đời chút ơn) phai nhạt.
4.
Ngủ đi em đôi môi lửa cháy
Ngủ đi em mi cong cỏ mượt
Ngủ đi em tay xanh ngà ngọc
Ngủ đi em tóc gió thôi bay
Ngoài “đôi môi lửa cháy” nồng nàn, người đẹp trông thật bình yên bên giấc ngủ trong veo, không mộng: hai bờ “mi cong” trên thảm “cỏ mượt”, đôi tay dài cùng những ngón “tay xanh ngà ngọc”. Chân dung này mỗi lúc đậm đà thêm với “đôi vai” cùng tà áo “lụa mát” bao bọc lớp “da thơm” như mùi hoa “quả ngọt” ngào mà ta sẽ ngắm thêm ở đoạn tiếp theo.
Ngủ đi em đôi vai lụa mát
Ngủ đi em da thơm quả ngọt
“Tay xanh ngà ngọc” ? Có phải là ý của “Màu biếc xanh của viên ngọc tâm nằm giữa hoa sen” ? Nghe hao hao như câu chú “Om mani padme hum” (ngọc sáng giữa hoa sen)?
Mở cửa tâm “xanh ngà ngọc” để thấy được bình minh hạnh phúc lóe lên thật lung linh kỳ diệu. Mở xòe được “bàn tay” chưa bị che khuất bởi “nỗi buồn” để ánh sáng này tỏa chiếu hướng đạo cuộc đời ta.
Em mướt xanh như ngọc mà tôi có đâu ngờ
Em líu lo bên đời, dạy tôi biết xa gần
(Hoa xuân ca)
Và có lẽ “tóc gió thôi bay” là ý hay nhất của đoạn này. Gió ngừng thổi, tóc lặng yên. Xin mở rộng bằng hình ảnh “tám ngọn gió đời” (worldly winds) trong Phật giáo: cái được cái mất, lời khen tiếng chê, danh thơm tiếng xấu, niềm vui sướng nỗi khổ đau. Những ngọn gió này thổi qua thổi lại quanh cuộc đời của mỗi con người làm “tóc bay tóc rối” trên con đường “vòng quanh tiều tụy”.
Còn an lạc nào hơn khi “tóc đã thôi bay”! Còn bình yên nào hơn khi “em ơi hãy ngủ”!
5.
Đồi đứng ngóng và đồi thắp nắng
Em hãy ngủ đi
Hãy nhìn những ngọn đồi của Trịnh thuở tìm “Mình hạc xương mai” và gặp được tình yêu “sen hồng một nụ”.
Mùa xuân yêu em đồi núi thênh thang
Hồ nước long lanh ngàn cánh vàng
(Người về bỗng nhớ)
Tình yêu đó đậm nhạt trên bước chân chạy theo “bóng con người” về phía nhân gian tràn mơ đầy mộng. Giữa hoang vu của “đời sống buồn tênh” càng da diết thương mối tình một thời ngây ngất với “đồi núi thênh thang” và mỗi khi nhớ đến, thấy “đồi núi reo ca” vẫn rộn ràng đứng đấy “ngóng” mình trở về.
Nhìn ra quanh đây đồi núi reo ca
Chờ nắng lên thưa rồi hãy về
(Người về bỗng nhớ)
“Đồi đứng ngóng” để mong mình về “ngủ”? “Đồi thắp sáng” vì sợ mình lại “thức” giữa bóng đêm? Phải chăng ánh nắng chiếu sáng ngọn đồi là ánh sáng của “mặt trời nào soi sáng tim tôi” (Cát bụi)?
Đồi tượng trưng cho điều gì? Đồi là những nơi cao phải đi qua trước khi đến núi cao hơn, nơi ngày xưa đã “chở lời kinh” về gởi đó. Hãy nhìn sự tương phản của đồi cao và vực sâu, hai hướng ngược nhau của Đời và Đạo. Một bên mong về, một bên réo gọi ra đi. Giữa hai tiếng gọi ấy là bước chân ngập ngừng của Trịnh.
Người đi một mình, đồi dốc nghiêng xuống
Người đi một mình, vực sâu gọi tên
Còn đây bão lên, còn đây dấu chân
(Người đi hành hương)
Một bên còn dấu chân của những con người thoát tục đã qua được bờ kia, một bên là giông bão mịt mùng của những ai còn vướng lụy bên bờ này. Giấc mơ hành hương về đồi, về núi vẫn âm thầm rung không nghỉ như “Tiếng động nào gõ nhịp khôn nguôi” đã từng tỏ bày kín đáo trong Cát Bụi.
Dù buồn, dù mệt với “vực sâu đá lăn” nhưng giấc mơ trở về quê cũ, được ru mình trong giấc ngủ ngon, bỏ lại sau lưng những viễn vông, vu vơ của đời sống, vẫn không ngừng vang vọng.
Người đi hành hương về đồi núi xa…
Người đi hành hương sợi buồn vấn quanh …
Người đi hành hương hằn sâu vết nhăn…
(Người đi hành hương)
Nhớ “đồi đứng ngóng”, yêu “đồi thắp sáng” và ru thì ru vậy nhưng “ngủ” được chút rồi lại “khăn gói đi xa” (Bên đời hiu quạnh).
6.
Mặt đất im mặt trời cúi nhìn
Em hãy ngủ đi
Khi nói đến Tâm, ta thường gặp nhiều ví dụ :Tâm như chiếc gương, Tâm như bức tường, Tâm như hồ nước. Giờ đây là Tâm như mặt đất, mặt trời.
Khi vắng những lao xao của bóng ảnh thì gương sẽ trong, tường sẽ “trắng lặng câm” (Ru ta ngậm ngùi), hồ nước sẽ “long lanh” và mặt đất trở nên “im” lắng.
Nghe Trịnh, ai cũng thấy thiên nhiên và sự vật lung linh sống động. Nắng gió mưa mây giữa trời xanh nước biếc, cỏ cây hoa lá trên đá lặng đất yên đều lấp lánh những mảnh tâm tình thật đáng yêu.
Ngoài sao trong vậy, Trong sao ngoài vậy là cách nhìn của một thiền gia, một đạo nhân khi cảm được tính Nhất Thể của đời sống, của vạn vật.
“Mặt đất im, mặt trời cúi nhìn”? Mặt đất và mặt trời, hai mặt đất trời trên dưới này hiện diện cả bên ngoài lẫn bên trong. Đất là biểu thị cho bản tánh của tâm. Đất có những đặc tính: không phân biệt, dung chứa và chuyển hoá. Không phân biệt và dung chứa nghĩa là ai bỏ vào đất vật gì đất cũng tiếp nhận. Chuyển hoá nghĩa là ta bỏ vào đất vật xấu như thế nào đất cũng chuyển thành phân bón cho cây cối xanh tươi. Mặt trời tượng trưng cho Cái Biết, còn gọi là Tánh Giác hay Chánh Niệm. Đây là “Con mắt còn lại” mà Bùi Giáng và Trịnh Công Sơn đã nói theo cách riêng của mình về Cái Biết này.
Con mắt còn lại nhìn đời là không
Nhìn em hư vô nhìn em bóng nắng
Con mắt còn lại nhẹ nhàng từ tâm.
Nhìn em ra đi lòng em xa vắng.
Tâm thức có thể “im”, có thể “câm”, chỉ có cái biết thuần khiết, không có suy nghĩ được không? Vâng, có thể. Đây là trạng thái “Tâm bình” và kết quả là “Thế giới bình” hay “Bình thường tâm thị đạo”. Cuộc đời sẽ đẹp hơn khi tâm ta đã đẹp.
“Em ngủ” là đất ngủ, ngủ mà không ngủ vì có mặt trời luôn luôn thức, tỏa sáng “cúi nhìn” tĩnh lặng, bình yên. “Mặt đất im” cũng mang ý nghĩa như “Tóc gió thôi bay” vậy.
7.
Đời đã khép và ngày đã tắt
Em hãy ngủ đi
Đời mãi đêm và ngày mãi buồn
Em hãy ngủ đi.
Đời đã khép nghĩa là Đạo đã mở? Ngày đã tắt nghĩa là thời gian không còn? Để được “ngủ yên” có cần phải nhắm mắt hay không? Ngủ mà thức tỉnh ý nghĩa như thế nào? Đời có tối có sáng, có buồn có vui. Vậy có bi quan yếm thế lắm không khi nói “đời mãi đêm và ngày mãi buồn” ?
Khi đi vào chiều kích của Đạo, của Thiền, chúng ta sẽ gặp và “khó chịu” với những cách nói khó hiểu, lạ ngược, đôi khi nghe “sốc’ vì sự nghịch lý của ngôn từ: Khép là mở, Mở mà khép, Nhắm mắt để thấy rõ hơn, Tắt mà sáng, Tâm đầy là tâm rỗng tuếch, Tâm rỗng không là tâm trọn vẹn, tràn đầy v.v… Ca khúc Em Hãy Ngủ Đi là một trong những bài hát thuộc dạng này của Trịnh.
Khi mặt trăng, mặt trời không bị “bịt mắt” bởi mây che, khi tấm gương không còn “chập chờn” với bóng ảnh, khi biển không còn “buồn bã” bởi sóng xô, khi con đường không còn “thở than” vì quá nhiều xe cộ v.v.. chính là khi “mặt đất im” không còn bị ảnh hưởng bởi những gì có mặt trên nó, như chúng ta đã gặp trong đoạn nhạc trước. Cũng vậy, khi tâm không còn những lao xao với “những hẹn hò” chính là “đời đã khép”.
Khép là khép cửa! Đóng là đóng cổng! Nhà Phật có nói nhiều đến lục môn (sáu cửa), lục trần (sáu cảnh) và lục thức (sáu ý thức khi “lục môn” tiếp nhận ”lục trần”), cũng là một gợi ý để chúng ta hiểu thêm ý “đời đã khép” ở đây.
Trịnh là một người đã sống và kinh nghiệm được “phút giây hiện tại” của “hiện sinh”, nhất là thiền Phật giáo. Khi đi vào được “phút giây hiện tại” (present moment) là thoát ra được thế giới thời gian quy ước của quá khứ tương lai, để thể nhập vào cảnh giới “phi thời gian” (timeless), là bước vào hướng “thiên đường không có tháng ngày trôi” như Ông đã từng nói. Chiều sâu này quả là tuyệt diệu chỉ với ba chữ “ngày đã tắt”.
8.
Ngủ đi em đôi vai lụa mát
Ngủ đi em da thơm quả ngọt
Ngủ đi em tay thôi mời mọc
Ngủ đi em trong tiếng ru êm
Đời mở ra, tay đưa ra, mời mọc. Đời khép lại, tay thu lại, khép theo.
Đời có gì hay mà không ngừng mời mọc tay ta? “Có chén rượu chờ trong quán đêm đêm” (Bay đi thầm lặng) ? Có “mùi hương phấn người” (Chiếc là thu phai)? Có “những má môi xinh”(Bay đi thầm lặng)?
Chuyện gì xảy ra khi “tay mời mọc”? Ta nhớ cuộc đời và cuộc đời nhớ ta, gặp nhau để thỏa lòng nhung nhớ nhưng sau phút chia tay chỉ là sầu muộn, chán ngán, thở than.
Chiều qua bao nhiêu lần môi cười
Cho mình còn nhớ nhau
Chiều qua bao nhiêu lần tay mời
Nghe buồn ghé môi sầu
(Chiều một mình qua phố)
Vẫn biết giấc ngủ bình yên chỉ có được khi trở về bên núi nhưng “Từ vực sâu nghe lời mời đã dậy” (Cát bụi) hay “Tiếng tù và hối thúc trong tim” (Bay đi thầm lặng) cứ văng vẳng réo gọi cuộc chơi, và kết quả là cay, là đắng. Bàn tay mở ra để chào đón tiếng cười của “Từng ngày qua mỏi ngóng tin vui” (Cát bụi) và rồi khi tiếng cười tan thì chỉ còn “Nỗi buồn xin lỗi bàn tay” ở lại. Mở cửa để đi “phiêu linh”, để “rong chơi” rồi bâng khuâng, chìm khuất.
Từ đó lên đường phiêu linh ...
Từ đó tôi thề sẽ rong chơi ...
Từ đó sớm chiều bâng khuâng ...
Từ đó tôi chìm giữa mênh mông ...
(Chỉ có ta trong một đời)
Trên bước chân lạc loài “tựa bé không nhà”, trên “đường chạy vòng quanh một vòng tiều tụy” ấy, lòng hướng về núi đồi quê hương vẫn khắc khoải không nguôi tiếng gọi quay về. Đá ngàn năm đứng đợi mà sao sỏi cứ tách ra “làm đá cuội lăn theo gót hài”, không về nằm yên bên đá?
Ngày mai em đi đồi núi nghiêng nghiêng đợi chờ
sỏi đá trông em từng giờ nghe buồn nhịp chân bơ vơ
(Biển nhớ)
Phải chăng khi hiểu được đâu là giá trị ảo, đâu là giá trị thực của kiếp người thì “Ngủ đi em tay thôi mời mọc, ngủ đi em bên tiếng ru êm” là một trong những chọn lựa hay?
9.
Người đã đến và người đã vắng
Em hãy ngủ đi
Ngoài phố kia loài người đã về
Em hãy ngủ đi
Người là ai? Người là chính ta hay người khác có liên hệ với ta? Phải chăng “người” chỉ là bóng của những “cái tôi” cộng lại, hiện lên trên những dòng suy tư, ký ức với cảm xúc yêu ghét đi kèm, giống như những vai diễn tạm thời trên sân khấu? “Cái tôi” là giả nhưng chúng ta tưởng thật nên vương vấn, quyến luyến cùng phiền muộn kéo theo.Trịnh đã nhiều lần muốn ngủ ngon và đã ngủ ngon được, nhờ hiểu thực chất của những bóng ảo này.
Ru từng chiếc bóng lênh đênh vào giấc ngủ ngon
(Ru đời đi nhé)
Dầu là ta hay là ai đi nữa thì cũng chỉ là “hạt bụi” trong bào thai “vươn hình hài lớn dậy”. Mang một cái tên, khoác những vai tuồng theo tuổi đời như con cái, anh chị em, vợ chồng, cha mẹ, bạn bè v.v... và rồi cũng kết thúc sự hiện diện của mình như “vết mực nào xóa bỏ không hay” mà thôi.
Đã là bóng ảo thì phải vô thường thay đổi, đến rồi đi, có rồi mất, hiện rồi biến, ngoài tầm kiểm soát của ta. Công việc của ta có thể làm đối với “bóng con người” này là quan sát sự nổi trôi, có đó mất đó như “mặt trời cúi nhìn” những gì đang nhảy múa trên “mặt đất im”. Không đưa tay đón chào, mời mọc cũng không hất hủi, đuổi xô.
Nghe Trịnh, chúng ta gặp rất nhiều những thao thức muốn được ngủ yên, song song với những tiếng cười vui hợt hời ngoài phố.
Nhiều khi đã vui cười
Nhiều khi đứng riêng ngoài
Nhiều đêm muốn đi về con phố xa
Nhiều đêm muốn quay về ngồi yên dưới mái nhà.
(Lời thiên thu gọi)
“Người đã đến và người đã vắng” là trí tuệ hiểu biết rất sâu về quy luật vô thường và giả tạm của thế gian. Không nhận thức được điều này thì hạnh phúc, bình an thật sự là điều không thể.
Muốn những niềm vui mãi mãi ở lại, muốn những nỗi buồn nhanh chóng qua đi là khao khát của tất cả chúng ta nhưng làm sao có thể như thế được. Muốn được ngủ yên, thoát khỏi vui buồn là phải quay lại với cội nguồn tâm như đất nằm yên bên dưới, là chuyển động trở về với số không (back to zero).
Hãy cùng suy gẫm về những lời minh triết Trịnh viết về “số không” này:
“Hãy biến mình vào hư vô, vào hư vô của chính mình, vào hư vô của sự vật, vì trong hư không đó mình sẽ tìm thấy được mình và sự vật ở vẻ nguyên vẹn của nó.”
“Có những cánh cửa mở vào hư vô và cũng có những cánh cửa mở ra những cảnh đời nhộn nhịp. Ta không khước từ hư vô và cũng không xa lìa cảnh nhộn nhịp của đời.”
“Cánh cửa vào hư vô” như cái nền, như gương trong, như bầu trời bất động. “Cánh cửa mở ra những cảnh đời nhộn nhịp” biến động vô thường nhưng nếu được nhìn với con mắt từ hư vô thì sẽ cảm nhận thế nào là “Ta đã may mắn đi qua những tuyến đường đưa đến hạnh ngộ. Hạnh ngộ trong tình bạn, hạnh ngộ trong tình yêu."
Tuy chỉ là cát bụi nhưng sẽ là “cát bụi tuyệt vời” khi có “mặt trời soi sáng”. Nếu không thì chỉ là “cát bụi mệt nhoài”, chẳng bao giờ biết được thế nào là sự tĩnh lặng của “em hãy ngủ đi”.
10.
Người đã đến và người đã vắng
Em hãy ngủ đi
Ngoài phố kia loài người đã về
Em hãy ngủ đi
“Người đã đến” nhưng “tay thôi mời mọc” nên “người” đành đứng im lìm bên ngoài vì “em” đang bận “ngủ”, không ai thức để tiếp đón. Cuối cùng là “người đã vắng” và “người đã về” lại “ngoài phố kia”.
Hai tiếng “loài người” ở đây cho ta cảm giác rằng loài này rất đáng sợ? “Em” cũng là loài người tại sao lại sợ đồng loại đến vậy? Đây cũng là một câu nói thật sâu về Đạo của Trịnh, liên quan đến Ngã và Vô Ngã.
Khi tâm thức đạt đến mức độ không còn những suy tưởng được Thiền gọi là trạng thái “vô niệm” (no-thoughts), “vô tâm” (no-mind). Trạng thái này đã từng được Trịnh gọi là “cõi tịch lặng vô ngôn” hay im lắng không lời (wordless silence):
“Tôi đã dùng đủ mọi phương cách để tìm một chữ “mình” đã bị thất lạc, đã biến hình đổi dạng, trong muôn hình vạn trạng của cuộc đời. Có những ngày tháng tôi đã bỏ mình vào một cõi tịch lặng vô ngôn để thử nhìn lại rõ mình hơn….”
“Chữ mình bị thất lạc” đó là sự trống rỗng, không còn cái tôi của bản ngã được biểu hiện qua những suy tư. Khi đi vào được cội nguồn chân tâm, “sự nguyên vẹn” Vô Ngã, Vô Tướng của Tâm sẽ trở lại với thuở ban đầu “hồn nhiên”, “một bờ môi thơm, một hồn giấy mới” của nó, không còn bị che lấp của ngôn ngữ “muôn hình vạn trạng” như “loài người”.
Như vậy khi “em ngủ” thì em và “loài người” hoàn toàn xa lạ với nhau!
Để kết thúc bài tản mạn về ca từ và ý đạo trong Em Hãy Ngủ Đi, xin được trích thêm hai câu kinh Phật để chúng ta hiểu thêm được ảnh hưởng của những lời kinh như thế nào trên con đường nghệ thuật của Trịnh.
“Rừng đã cháy và rừng đã héo” ngay từ đầu bài có thể là hình ảnh “rừng” trong câu Pháp cú sau đây.
Đốn rừng không đốn cây
Từ rừng, sinh sợ hãi
Đốn rừng rậm ái dục
Tỷ kheo, hãy tịch tịnh.
(Pháp cú 283)
Khi “em hãy ngủ đi” hoàn toàn là lúc Tâm đã hoàn toàn vắng bặt những tạp nhạp của nhiễm ô. Đó là tâm đã thấp thoáng thấy được bờ kia, vắng lặng an nhiên, không nhộn nhịp như bờ này, lao xao khuấy động. Cuộc đời này có bao nhiêu người thực sự muốn “ngủ” và biết cách tìm về giấc ngủ?
Ít người giữa nhân loại,
Đến được bờ bên kia
Còn số người còn lại,
Xuôi ngược chạy bờ này.
(Pháp cú 85)
Một lần nữa, hãy nhìn nụ cười của Trịnh tươi nở giữa bờ này, bờ kia.
“Có biết bao nhiêu kẻ đã bị dìm chết giữa giòng để mãi mãi không đến được bờ bên kia. Kẻ đã đến được bờ bên kia rồi, khi quay nhìn lại sẽ thấy rất rõ, sẽ nhận thức được mọi thất vọng, khổ đau đã qua đều là giả tạo, phù phiếm. Và bỗng nhiên một nụ cười thanh thản bỗng nở ra. Một khi đã qua được bờ bên kia rồi tất cả sẽ thấy lòng mình tràn ngập một nỗi hân hoan lạ thường và từ đó cái nguồn cội của khổ đau không còn lừa gạt ta được nữa."
Minh Tuệ Đỗ Minh
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét