Bích Hải Trần
Hẹn Đến Mùa Xuân
Tiền kiếp tặng anh một đồng tiềnMột đồng giữ lại để làm duyên
Em còn đồng điếu bên khóe miệng
Cười nụ cho anh biết để tìm
Từ lúc xa xưa thất lạc nhau
Mỏi mắt vời trông tự thuở nào
Có phải nợ duyên mà gặp lại
Nao lòng rung động cả chiêm bao
Mộng trong đời thực đến ban trưa
Nửa mảnh đời yêu dấu ngày xưa
Những tưởng đã chìm sâu ký ức
Cùng nhau gắn kết lại cho vừa
Anh nói - em mùa xuân của anh
Đôi chim chắp cánh cây liền cành
Xuân về hoa thắm hồng đôi má
Khúc giao hòa ngày em bên anh
HẸN ƯỚC
Tự nghìn năm thất lạc nhau
Mỏi mòn ánh mắt tìm sao phương trời
Niềm thương nỗi nhớ đôi nơi
Đem về góp lại thành lời nhớ thương
Nụ cười em, có vấn vương
Lòng anh mở cửa nên trường tương tư
Cuộc đời ngắn ngủi phù du
Bên nhau nồng ấm lời ru ân tình
Nhớ lời hẹn ước ba sinh
Hoàng hôn sánh bước bình minh theo cùng
Ánh dương thấp thoáng ngại ngùng
Vòng tay xiết chặt tình chung muôn đời
Thuyền tình dậy sóng chơi vơi
Đêm tàn ngày tới một đời khắc ghi
Trần gian lã bóng xuân thì
Nụ hôn nồng cháy bờ mi nghẹn ngào
Bao năm khắc khoải tìm nhau
Nửa đời hạnh ngộ dâng trào luyến thương
Dấu yêu chỉ một con đường
Hẹn nhau từ nẻo vô thường kết đôi
NỖI NHỚ MÙA ĐÔNG
Nơi ấy có buồn như nơi đây
Liêu xiêu vạt nắng thoáng hao gầy
Hàng cây rũ lá chừng xao xuyến
Em buồn ươn ướt mắt Thơ ngây
Nơi ấy có buồn như nơi đây
Em bâng khuâng nỗi nhớ dâng đầy
Hiu hắt bóng chiều qua lặng lẽ
Thời gian trôi rất khẽ, một ngày
Nơi ấy có lòng ai nhớ thương
Mùa đông gió bấc lạnh đêm trường
Cách xa nên thiếu vòng tay ấm
Biết lấy gì ấp ũ người thương
Nơi ấy trời anh đang vào đông
Hạ ở nơi em vẫn lạnh lòng
Em đếm suốt ngày bao nhung nhớ
Anh thức từng đêm vời vợi trông
Cùng đợi bao giờ đến tháng giêng
Tàn đông xuân đến trút ưu phiền
Môi ai hé nở hoa hàm tiếu
Tim ai rung động nét ngoan hiền
Người về tan nỗi nhớ mùa đông
Tay trong tay hạnh phúc bềnh bồng
Thời gian níu bờ môi mặn đắng
Ấm mùa xuân ấm tận đáy lòng
Tình Gió Biển
Người em yêu phải chăng là cơn Gió ?
Đã thoáng qua còn nhớ mãi nơi nầy
Em biển nhỏ nằm khuất nẻo chân mây
Hoài khao khát tình đong đầy nhựa sống
Anh là gió nên lòng em xao động
Mang vui buồn và sóng cứ tràn dâng
Chẳng hiểu sao anh mỗi lúc một gần
Không bay xa đến mây ngàn bến lạ
Gió mơn man tình vương sầu trong dạ
Tựa bướm ong hoa cỏ lạ trong vườn
Cảnh hữu tình anh mơ mộng yêu thương
Sao anh lại cứ bay vòng em mãi
Biển ngọt ngào giữ chân anh ở lại
Rỏ lòng em khắc khoải ngóng mong chờ
Tinh êm đềm mộng đẹp tựa vần thơ
Hạnh phúc lắm em chờ anh cập bến
Lời yêu thương với em như ngọn nến
Tận cõi lòng em giữ đến ngàn sau
Từ lúc anh bảo yêu biển từ lâu
Khi đôi lứa mới ngày đầu gặp gở
DỖI HỜN
Một ngày, rất khác với mọi ngày
Mây trắng trên trời xanh cứ bay
Nắng cháy hạ vàng như thiêu đốt
Băn khoăn trong dạ xốn xang hoài
Một ngày, không thấy bóng anh đâu
Hoa tươi dần úa lá phai màu
Không nhớ không thương lòng hờn dỗi
Nhũ thầm thấy ghét gợi thêm sầu
Một ngày, em lo lắng bâng quơ
Chẳng tìm chẳng kiếm chỉ đợi chờ
Mõi mắt chồn chân chiều dần tắt
Lời buồn trút xuống mấy dòng thơ
Một ngày, u uất cả buồng tim
Em biến mất tăm để anh tìm
Cho anh kêu khóc than trời đất
Em mỉm cười tâm thật bình yên
Dỗi hờn lo lắng suốt một ngày
Hai bốn giờ qua sao thật dài
Em ghét, ghét anh mai gặp lại
Thật lạnh lùng cho anh biết tay
HỎI NHỎ MÙA XUÂN
Cho hỏi nhỏ
ngày bâng khuâng đã sang mùa có phải
Không biết về có kịp đón ngày xuân
Với yêu thương vòng tay Mẹ lâng lâng
Chiều nhung nhớ rưng rưng dòng lệ ứa
Cho hỏi nhỏ
nếu em về năm nay như đã hứa
Biết có còn nồng ấm buổi xuân xưa
Anh có còn chăm chút đón đưa
Hay thoái thác đêm giao thừa tĩnh mịch
Cho hỏi nhỏ
nếu em về đêm trừ tịch
Đường xa xăm vạn dặm mênh mông
Anh có đón em bên cầu cổ tích
Vòng tay ôm nỗi nhớ ngập lòng
Cho hỏi nhỏ
sao cứ bàng hoàng trăn trở chờ mong
Như tình yêu bềnh bồng trong khát vọng
Khi tâm hồn xuyến xao rung động
Mùa xuân đầy hoa mộng lúc bên người
Cho hỏi nhỏ
mùa đang về trong bóng dáng xuân tươi
Anh có đợi nụ cười em rạng rỡ
Khép môi hôn tình trào dâng bỡ ngỡ
Hỏi mùa xuân vọng lại tiếng thì thầm
SÔNG TIỀN 2 ( Niềm Thương )
Em gởi
tâm hồn theo trời mây lồng lộng
Ngày mênh mang sông nước hữu tình
Con thuyền yêu lướt sóng bồng bềnh
Nắng lấp lánh rực hồng đôi má
Em gởi
chiếc khăn quàng theo gió chiều trôi thả
Quấn quít người thương mọi nẻo đường đời
Nụ cười tươi ánh mắt rạng ngời
Bờ môi ấm đón mời hạnh phúc
Em gởi
dấu yêu từng nhịp tim thúc giục
Đóa hoa hồng khép nép vấn vương
Tận cõi lòng ấp ũ yêu thương
Hồn xiêu lạc du dương trầm bổng
Em gởi
niềm thương vòng tay anh nóng bỏng
Mãi một đời rung động giấc mơ ngoan
Dắt dìu nhau về chốn địa đàng
Ngỡ thất lạc bàng hoàng nuối tiếc
Em gởi
tin yêu về bên anh suốt kiếp
Nước sông Tiền chất chứa phù sa
Phút bên nhau đầm ấm khúc hoan ca
Đêm ngà ngọc trăng len vào ô cửa
SÔNG HẬU 2 ( Mỹ Khánh )
Cần Thơ nước ngọt trái lành
Cái Răng, Mỹ Khánh cùng anh tìm về
Vòng tay ấp ũ cơn mê
Nắng chiều chói lóa bờ đê lượn vòng
Con đường theo lối bến sông
Chim quyên ăn trái nhãn lồng, quen hơi
Người dưng khác họ đôi nơi
Đem lòng yêu mến suốt đời nhớ nhau
Dắt dìu bước chậm bước mau
Thương sao ánh mắt ngọt ngào đắm say
Cỗ xe thắm đượm tình ai
Để con bạch mã nhớ ngày trao duyên
Trời cao quên nỗi muộn phiền
Trần gian hoan hỷ một miền yêu thương
Mây trời cho gió vấn vương
Đưa nhau vào cõi miên trường thiết tha
Mỹ Khánh chờ ánh trăng ngà
Bài thơ luyến ái ngân nga ru tình
Công chúa nhoẽn nụ cười xinh
Hoàng tử ngây ngất bóng hình dấu yêu